Hỡi quê hương yêu thương phút thanh bình,
Miền Trung đi qua bao mưa nắng vẫn thắm tình.
Biển quê tôi cát trắng trãi bờ êm,
Giang tay vui đùa bơi giữa con sóng ôm,
Biển xanh hiền hòa đoàn thuyền về đầy cá tôm.
Bỗng đâu nghe đau thương đến không ngờ,
Chiều nay ai ơi nghe tin xác cá khắp bờ.
Nổi trôi theo con sóng cuốn vào đây.
Hoang mang muôn ngàn câu hỏi ai có hay,
Bữa cơm quê nghèo rơi lệ nhìn trắng đôi tay.
Ai ai gây nên niềm đau ấy,
Ai gieo vào lòng biển cái chết hôm nay,
Biển là bạn giờ thành mối hiểm nguy,
Vì ai hãy nói đi.
Ôi, ai xây nên nhiều nhà máy,
Nhưng môi trường hủy hoại thì đâu nghĩa chi.
Cháu con bao đời sau, về đâu, cuộc đời còn có bao lâu.
Trả cho tôi đây con sóng chan hòa,
Miền Trung đơn sơ nhưng êm ấm những mái nhà.
Trả cho tôi cát trắng xóa bàn chân,
Xa khơi con thuyền mang về đầy khoang cá tôm.
Biển xanh êm đềm chào đón giữa mênh mông.
Đăng nhận xét