Sông Quê
Ấy là con sông Vịnh quê tôi
Một thời trẻ trâu đuổi còng bắt cáy
Có bóng dáng của một người em gái
Khắc trong tim suốt năm tháng vào đời.
Tôi đã đi khắp bốn phương trời
Qua bao miền quê, qua bao thành phố
Con sông nào cũng bên bồi bên lỡ
Đi đến nơi nào cũng nhớ một triền đê.
Bận rộn mưu sinh ít có dịp quay về
Con sông tuổi thơ dùng dằng không chảy
Ký ức về dòng sông sao hiền hoà đến vậy
Sáng xuống chiều lên, con nước lớn ròng.
Bãi bồi xưa còn in dấu trong lòng
Tiếng gọi đò vẫn vọng về giấc ngủ
Nhưng hình ảnh một thời không còn nữa
Sông Vịnh ơi thương nhớ biết chừng nào.
Mỗi lần trở về lòng dạ cứ nôn nao
Trên con đê làng bước chân thầm lặng
Ai hiểu được tâm hồn tôi trĩu nặng
Ngẫm thương quê rồi lại thương mình.
Cảnh cũ người xưa, chẳng dễ đâu tìm
Có đứa bạn đã hoà vào với đất
Vài đứa ở lại quê miếng ăn còn chật vật
Nhiều đứa đi xa cũng chưa hết bộn bề.
Tôi mừng thầm trước thay đổi của quê
Những mái ngói tầng cao, những con đường lát đá
Sông Vịnh đôi bờ bần xanh rợp lá
Kỷ niệm xưa hoang hoải những ngày đông.
Nhìn cây cầu ngạo nghễ qua sông
Lại nhớ con đò ngang thủa trước
Phiên chợ Ngâm đôi bờ xuôi ngược
Bóng mẹ đi về đòn gánh lệch vai.
Nắng cháy trưa hè, giá rét giêng hai
Trên lưng trâu ôn bài, đọc sách
Ngọn đèn dầu hàng đêm leo lét
Soi sáng đường tôi suốt tháng năm dài.
Dù ở nơi đâu trên trái đất này
Sông Vịnh trong lòng tôi nhớ mãi
Mỗi lần ra đi, hẹn ngày về lại
Nay xa rồi, sông Vịnh nhớ tôi không ?
Sài Gòn, 22-12-2016
Đăng nhận xét