Tiếng quê mềnh: Cha Mẹ và con !
To nậy lên đi ngái mới biết Vù Lan. Chiều túi đi mần về, qua mấy ngôi chùa thấy ngài đông đen thắp hương, đi qua mấy ngôi nhà thấy gia đình họ quây quần bên mâm cơm, nác mắt chợt trào.
Cha mẹ ợ quê dừ đang mần chi ?
Con cái "đủ lông đủ cánh" thì bỏ đi, nói đi mần ăn về giúp chù cha chù mẹ, nhưng giúp được mấy lần. Con càng đi càng nậy, cha mẹ ở quê càng ngày càng tra yếu. Khoảng cách cứ rứa mà to dần. Vài ba năm con lầy vợ lấy chồng, con theo đùm bọc gia đình con. Cha mẹ tự nhiên thừa ra. Con bị đồng tiền bát gạo cuốn xoáy vào cuộc đời, tự nhiên trở thành đứa vô tình. Vài ngày vài tháng mới gọi cuộc điện thoại, nửa năm vài năm mới về lần. Về chưa nóng nác đã lo đi, cha mẹ lọ mọ chuẩn bị quà cáp, chuẩn bị cơm nác tiễn con, chuẩn bị cả nác mắt trong rọt trong gan. Cha mẹ cứ khổ cả đời vì con. Mần răng hết được.
Quê hương thì ngày càng thay da đổi thịt, cha mẹ thì khung có chi thay đổi, chỉ có tra đi thôi. Tra đi- nghe mà buồn đít rọt.
Nửa đêm, con khung ngủ được, gác tay lìn trán, tiếng chuông chùa đầu hẻm vọng lại, trở ngược trở xuôi. Nác mắt lăn ra ướt gối. Con nằm miên man nhớ về thời cùn nít của con, thời hoàng kim cụa con, thời của mênh mông là vui.
5 giờ sáng đã bị kêu dậy, dậy đi dự trâu thằng tề, ngài ta đi mần sậm sậm ngoài đàng rồi mi dư đừng ngủ rứa à. Rứa là dậy cau có ngược xuôi, nhưng mà được ăn cơm mẹ nấu, được dặn ngược dặn xuôi, được dự trâu tung hoành thỏa thê, mà nỏ lo đói, nỏ lo chi cả (à chỉ lo trâu ăn ló, bị canh đồng họ bắt, về bị cha đập nát khu nát đít, rứa thôi)
Ui, nhớ cấy cạm giác mùa đông, chiều 4-5 giờ sương mù đã phủ kín bụi tre, mây đã lấp đầy rú. Rứa là lùa trâu về ràn, đóng chốt cọc cọc xong, đuổi ga đuổi vịt vô chuồng, cổi bì lông bì lá, rửa ráy tai chân. Nác thì lạnh tê lanh tái, vừa rửa vừa run. Ngông vù bếp hỏi mẹ, cù cơm chưa mẹ, mẹ bụm mồm thổi lả, ngước lên nói, vô hơ tay hơ chin ì con, tỷ nựa là chín rồi. Chù chòa, rứa là vần vu bếp hơ tay. 5 phút sau mọi người đã quây quần bên bếp. Khi nớ cơm cà cơm dưa chi cụng ăn sậm sậm, ngon tận tim. Tận Đà Hàn sông Rác, tận rú Đọ Hoành Sơn…
Con đưng mơ màng, thì mấy đứa nít ranh nửa đêm khung ngủ nẹt bô dới phố, điếc tai điếc trốc. Con trợ hết mơ. Trở về thực tại. Mấy cái đứa hiện dại. Về quê choa tau xán chù bể trốc.
Mà con cụng cảm ơn mấy đứa “hiện dại” vì chúng đã kéo con ra. Để con bớt trẻ con, bớt hoài niệm, để con nhớ về cha mẹ bây dừ. Nhưng khi nhớ về cha mẹ, con mần răng quên đi những năm tháng dài đói rét nhọc khổ của người. Mần răng quên được.
Tha hương, con chỉ biết cố gắng, rùi cặm cụi với đời. Với nhựng nụi nhớ kéo dài nhựng nụi nhớ to ra, và buồn. Như tóc cha cứ ngày bạc trắng dần, như lưng mẹ cứ còng trĩu thêm.
Trăm vạn lần thương nhớ, mần răng cho bớt…..
__
Cù Lú (viết cho một mùa Vù Lan ở nơi xa ngái)
Đăng nhận xét