Quê Choa Plus -
HỊCH TRẺ TRÂU
Hỡi bọn trẻ kia!
Các ngươi lả lướt lượn Face
Lả lơi trai gái,
Lè lẹ ăn chơi
Lẹt lẹt thụt tiền cha mẹ
Sống mòn với những ngày tháng đất nước chìm trong đau khổ
Mà tự đắc giương oai rằng đang hưởng thụ một cuộc sống tuyệt vời.
Vụ cá chết lòng thật xót.
Formosa dân ngoại quốc, biết đâu là trăm khổ dân ta,
Xả thải xuống Đông Hải, Đông Hải Long Vương cam chịu
Dải Hà Tĩnh đến Huế, dài hàng trăm dặm,
Xác cá la liệt, nằm chất vạn đống, Ngư dân khốn khó, Diêm dân bần cùng
Mạng người rẻ rúng, sinh linh lầm than.
Rồi đây cớ sự phiền hà, rắc rồi thêm trầm trọng, rồi nơi nào cá sẽ chết phơi thân?
Đà Nẵng, Quảng Nam, Nha Trang, Phan Thiết, Phú Quốc, Kiên Giang từ từ "hưởng thụ".
Các ngươi có xót hay nhởn nhơ như thường?
Huế ta đất thần kinh, sẵn đợt festival, dân tứ xứ tụ về.
Có nhóm nghệ sĩ Art space tổ chức nghệ thuật trình diễn "Nỗi đau của những con cá"
Trên nền cảm xúc Cá Chết gần đây.
Thời sự là thế, tuyệt vời là thế.
Cớ sự ra sao các ngươi xét rằng, tỏ vẻ tường tận rằng là...
Việt Tân xúi giục,
Thể hiện sự ấu trĩ của bản thân
Buông lời xúc phạm, giăng tiếng cười chê, mỉa mai khinh bỉ.
Các ngươi có cảm nhận được nỗi đau của những con cá quằn quại giẫy chết?
Nỗi khốn khổ của các ngư dân khi tương lai chưa biết đi về đâu?
Tuổi thơ các ngươi, tâm hồn các người từng kinh qua các bộ phim kiếm hiệp,
Chắc thuộc làu hào hiệp trượng phu,
Thông tường những câu thoại về chí khí nam nhi,
Về nhiệt tâm của cái thời tuổi trẻ
Kể ra không thiếu:
"có chết thì 18 năm sau vẫn là trang hảo háng", "anh hùng xuất thiếu niên",
Hay những tấm gương ang hùng cách mạng bất khuất:
Lê Văn Tám do Cộng sản bịa ra,
Võ Thị Sáu, Lý Tự Trọng mà các ngươi tin răm rắp.
Trần Quốc Toản tuổi 15
Căm phẫn giặc Mông, xâm lăng bờ cõi
Bóp nát quả cam, lúc nào không biết.
Trưng Nhị tuổi đời còn son.
Theo chị dấy binh, lấy lại giang sơn
Dựng nền cơ nghiệp, thật đáng tự hào.
Hay các bậc tiền nhân Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh.
Nhọc người, lao tâm
Tìm đường khai sáng cho đất nước khi tuổi đời còn rất trẻ như các ngươi.
Nhưng than ôi...
Đó chỉ những vật trang trí ngoài thân, thỏa chí tò mò film fẹt,
Hay những tiết học khiến các ngươi mệt người thiếp trên bàn học.
Các ngươi trong tay ít nhất một vài thiết bị công nghệ tinh vi,
Có chúng như cả thế giới vạn dặm nằm trong chiếc túi nhỏ.
Sử dụng nó với bao điều kể xiết, truyện troll, chế ảnh, tin giật gân... có món nào thiếu?
Nhưng tin tức các ngươi vứt sang một bên,
Tình hình đất nước bỏ sang một xó.
Vận mệnh đất nước các ngươi có ngóng?
Anh em đồng bào các ngươi có trông?
Quốc gia trong cảnh bể dâu,
Đồng bào cùng đồng ca ca thán,
Thiên hạ bất công, anh hùng hào kiệt nhất tề bất phục,
Trên dưới bất nhất
Các bô lão dốc chút sức lực tàn.
Gái Việt Nam làm đĩ 4 phương, trai Việt Nam cu li tứ xứ,
Dân Miền Bắc li tán muôn nơi,
Dân Miền Trung gió lào, cát trắng, bão táp, mưa xa, cực khổ trăm bề,
Dân Miền Nam nắng hạnh bất thường, đất đat nức nẻ, lúa dân điêu đứng.
Tàu khựa gặm nhấm từng phần,
Chinatown, phố Tàu, chợ Hoa trồi như nấm,
Chúng tác oai, tác quái, thị phi muôn nơi, lãnh địa riêng ai quản nổi?
Thường câu "tự cổ anh hùng xuất thiếu niên".
Các người những thanh, thiếu niên trời ban cho...
Những gương mặt sáng sủa nhưng bộ óc đục ngầu
Học cao nhưng hiểu hẹp.
Quốc gia cần các ngươi lên tiếng,
Thể hiện quan điểm của bản thân,
Dù dở hay hay cũng là quan điểm,
Việc quốc gia không chỉ là chuyện của nhà nước
Mà còn là nghiệp của quốc dân.
Anh hùng thiếu niên chứng tỏ oai hùng,
không phụ công...
cha mẹ dưỡng dục, xã hội dung dưỡng,
mong ngày lớn mong, đáp tấm chân tình của xã hội.
Nhưng...
Như ta nói từ trước: truyện troll, chế ảnh, tin giật gân...
có món nào các ngươi thiếu?
Ham giải trí mà óc não u mê,
Đắm chìm vào những giá trí vô hình hiện ra trước mặt,
Cái hữu hình trước mắt bỏ lại sau lưng.
Các ngươi Ấy thế mà nói chuyện tinh vi,
Tự hảo huyền sống cuộc đời thanh đạm,
Chẳng màn thế sự quốc gia, bỏ mặt, làm ngơ tình hình đất nước,
Hàn thuyên thiên địa liêu trai,
Nhưng hễ nói chuyện quốc gia là cho đó là chuyện chính trị,
Buông lời dè biểu tỏ vẻ thanh cao rằng: "quan tâm chi cho mệt" hay "lo bản thân mình trước".
Các ngươi - là con dân Việt Nam:
buông lời không biết thẹn, chẳng biết đâu điều phải điều hay
Soi gương, rửa mặt thôi nhơ nhớp.
Thức tỉnh, tu thân, khó khăn, chí mới bền.
Thà muộn màng hơn chẳng bao giờ
-Cạn lời, khô khẩu, lưỡi mỏi, tay mệt!-
“Dân chín mươi triệu ai người lớn
Nước bốn ngàn năm vẫn trẻ con”
"Khi làm bài hịch này
Sẽ có những lâu châu
Ruồi bâu... vào bu bám
Vo ve tiếc cả tai"