Có người nhắc con về ngày của cha
Con công tác nơi xa
Không thể về thắp hương, rót rượu
Con hiểu
Nên con không chọn ngày cho nỗi nhớ thành văn
Con nhớ nhà mình nghèo
Tre nứa, mái tranh
Mười anh chị em
Mẹ chợ búa, cửa nhà, bếp núc
Mình cha kiếm tiền nuôi đàn con đông đúc
Mình cha ruộng đồng, làm lụng gần xa
Xe đất khắp vùng
Đan rổ rá giúp người ta
Chằm nón mang chợ Vi
Bán lấy tiền đong gạo
Cha khuyên con học hành
Đừng lo tiền nong
Phải nghe lời cha bảo
“Cha sẽ không truyền nghề đan lát lại cho con!”
Những đêm con học bài
Cha đan, vót kề bên
Người cặm cụi với tre nan
Lặng lẽ chờ tận lúc con đi ngủ
Con sao dám không thuộc bài
Cha không một lời nhắc nhở
Ai dám phí mồ hôi cha lặng lẽ chảy bên mình!
Những đêm khuya, khi đã vãn học hành
Truyện Kiều nằm trong đầu cha
Con chìm vào cái đẹp
Cha bảo ai thuộc thêm câu thơ
Thì cõi lòng bớt hẹp
Con học được cách gieo vần từ cái thủa bên cha
Trồng thêm hàng cau
Chăm giàn trầu mướt trước nhà
Nồng thắm trước sau
Cha để dành cho mẹ
Ngót bảy chục năm bên nhau
Gánh lo toan không chút nề hà
Cháo cám cũng vui
Chẳng quản khoai cà
Cha bảo quả ớt thương người nghèo
Ngon mà rơi nước mắt
“Quá khẩu thành tàn”- tất cả lại về đất
Con ngẫm đã mấy người hiểu hết ý tiền nhân!
Mười mấy năm sách đèn rồi ra việc cơ quan
Lận đận, gian nan
Gia đình con chỉ thoát nghèo khi vào Nam công tác
Chẳng thể ở bên cha
Lo việc này, việc khác
Con bất hiếu vô cùng
Xin trời phạt con đi!
Ít đồng bạc gửi về
Con cái biết mua chi
Con biết bát cơm cha ăn khó quá
Cháu chắt một đoàn
Con cái làm nông vất vả
Cha chẳng giữ cho mình đồng bạc dùng riêng!
Nay cơm đủ đầy
Nhà con được ấm êm
Cha đã hoà vào mây, vào gió
Cha ơi cha
Rượu nếp nhà ta giờ thừa
Thịt lợn, thịt gà - chuyện nhỏ
Cha không còn
Con biết rót mời ai?
Thịt thà không rành
Đời chỉ lắm sắn khoai
Làm gì có ngày nào riêng để cho cha bớt nhọc
Con không quen học đòi
Nếu giỗ cha ở nhà
Sắp khoai cà lên bàn thờ - con khóc
Thương một kiếp nghèo, thương cả một thời cha!
Em ơi em
Nếu gặp giỗ người, anh bận bịu nơi xa
Em cứ sắp cơm khoai cà lên bàn thờ cũng đủ
Chai rượu thật ngon
Ấm chè xanh xưa cũ
Bày biện ê hề không mời được cha đâu!
Nếu em hiểu người - hãy xào một đĩa rau
Nửa thìa mắm tôm, nhớ đừng tra mì chính
Đũa nhúng mỡ heo chỉ vừa đủ dính
Cha sẽ mừng gặp món mẹ ngày xưa
Cha ở trên trời
Có nghe con gọi, con thưa
Cha ơi cha
Quá nửa đời
Con mới hiểu đàn ông nặng gánh
Nước mắt nuốt vào lòng
Chỉ mồ hôi lấp lánh
Nắng cháy đồng chiêm
Ruộng bừa buốt lạnh
Cắn răng nuốt nỗi đau liệt sĩ
Có ngày nào không ngày của cha đâu!
Xin cha về
Vườn vẫn ngóng xanh rau
Tre vườn nhà chờ cha thành rổ rá
Hai thằng cháu chờ ra mắt ông và phá
Trẻ con chờ cha về nhổ răng lung lay
Người lớn chờ cha về để tỏ tường gốc tích
Con được về bên cha
Lại được nghe Kiều
Làm thằng bé con rúc rích
Cha trở về, cha nhé
Xin người mời con giùm mẹ
Ta ngược ngày xa xăm
Cha ơi cha
Nếu hương khói mang được về vui vẻ
Hương bàn thờ
Con sẽ đốt quanh năm.
Tác giả: Lê Hạnh
18.6.2017
Không hẳn cùng cảm xúc với bài thơ nhưng cùng xem video, vui một chút này nhé.
Đăng nhận xét